Ngọc Yến
Writer
Ở thời đại công nghệ hiện nay, nhiều bậc cha mẹ xem chiếc đồng hồ định vị như một “người bạn đồng hành” đáng tin cậy, giúp họ giữ liên lạc và đảm bảo an toàn cho con cái. Khả năng định vị thời gian thực, gọi video mọi lúc mọi nơi, cùng các tính năng cảnh báo khu vực lạ, chống nước… khiến cho thiết bị nhỏ bé này trở thành lựa chọn phổ biến trong các gia đình có con nhỏ.
Tuy nhiên, đằng sau cảm giác yên tâm đó lại ẩn chứa một nghịch lý ngày càng rõ rệt: trẻ em bắt đầu lệ thuộc vào chiếc đồng hồ không khác gì một thiết bị giải trí và thậm chí là mạng xã hội thu nhỏ.
Từ công cụ an toàn đến đồ chơi công nghệ
Nhiều đứa trẻ ngày nay không chỉ dùng đồng hồ để liên lạc với bố mẹ. Các chức năng như thêm bạn bè, nhắn tin, chơi game, chỉnh ảnh và đăng “khoảnh khắc” khiến chiếc đồng hồ trở thành tâm điểm trong sinh hoạt hàng ngày của trẻ.
Một cô bé 10 tuổi có thể bắt đầu buổi sáng bằng cách mở nhạc trên đồng hồ, đeo đồng hồ khi chơi thể thao để tích điểm đổi hình nền, rồi tối đến lại dùng nó để chụp ảnh bữa ăn và đăng lên “vòng bạn bè” để nhận lượt thích.
Ở độ tuổi mà lẽ ra trẻ nên dành thời gian để khám phá thế giới bằng cơ thể – chạy nhảy, nô đùa, quan sát – thì các em lại dần chuyển sang tương tác chủ yếu qua màn hình nhỏ bé đeo trên cổ tay.
Nỗi lo từ phía người lớn: khi kiểm soát trở thành cuộc rượt đuổi
Trong mắt người lớn, đồng hồ điện thoại đang ngày càng tiệm cận với một chiếc smartphone thu nhỏ. Và điều đó khiến các giáo viên, phụ huynh bắt đầu lo lắng.
Tình trạng nghiện đồng hồ không hiếm: trẻ chơi đồng hồ vào ban đêm, lén tải thêm ứng dụng, tìm cách “phá khoá” giới hạn mà cha mẹ đặt ra. Khi bị thu đồng hồ, một số em thể hiện rõ các dấu hiệu lo âu, cáu gắt, hoặc mất khả năng tập trung vào những hoạt động khác.
Những biểu hiện này không chỉ là vấn đề kỷ luật mà cho thấy một mối lo ngại về tâm lý: trẻ đang dần mất đi “cảm giác kiểm soát” trước một công cụ vốn được thiết kế để hỗ trợ, chứ không phải để chiếm hữu tâm trí.
Không phải thiết bị, mà là cách dùng thiết bị
Từ góc độ tâm lý xã hội học, câu hỏi không nằm ở việc “có nên cho trẻ dùng đồng hồ điện thoại hay không”, mà là: trẻ đang sử dụng thiết bị đó như thế nào, dưới sự hướng dẫn nào, và với mục đích gì.
Nếu trẻ dùng đồng hồ để duy trì kết nối cơ bản với cha mẹ, để tra cứu nhanh một từ lạ, hay để báo vị trí khi cần, thì đó là nhu cầu hợp lý. Nhưng khi các em bắt đầu lạm dụng các chức năng phụ như đăng ảnh, chơi game, nhắn tin không ngừng nghỉ, thì ranh giới giữa sử dụng và lệ thuộc đã bị xóa nhòa.
Thực tế cho thấy, dù nhiều phụ huynh bày tỏ sự lo lắng, nhưng họ vẫn tiếp tục mua đồng hồ cho con. Không phải vì họ không nhận thấy vấn đề, mà bởi họ không có giải pháp thay thế cho nhu cầu liên lạc – nhất là khi môi trường xung quanh tiềm ẩn nhiều rủi ro.
Vấn đề không nằm ở chiếc đồng hồ, mà ở thiếu chiến lược nuôi dạy phù hợp trong kỷ nguyên công nghệ.
Làm sao để trẻ không trở thành “nô lệ công nghệ”?
Chúng ta cần khẳng định lại: đồng hồ định vị là một công cụ, không phải phần thưởng, cũng không phải món đồ chơi. Và như mọi công cụ, trẻ cần được hướng dẫn cách sử dụng đúng cách.
Một chiến lược hiệu quả cần hội tụ ba yếu tố:
Thỏa thuận rõ ràng: Cha mẹ và con cùng thống nhất mục đích cốt lõi của việc dùng đồng hồ – là đảm bảo an toàn và giữ liên lạc, không phải để giải trí hay kết nối mạng xã hội.
Quy ước sử dụng: Thay vì cấm đoán hay quản lý cứng nhắc, hãy cùng trẻ thiết lập thời gian sử dụng cho các chức năng phụ như trò chơi, khoảnh khắc, bạn bè. Trẻ càng được tham gia vào việc đặt ra quy tắc, càng dễ tuân thủ.
Bồi đắp các hoạt động thay thế: Không thể “gỡ” trẻ khỏi đồng hồ nếu không có hoạt động nào hấp dẫn hơn. Hãy tạo điều kiện để trẻ vận động ngoài trời, tham gia lớp học kỹ năng, hoặc tương tác với người thật trong thế giới thực – nơi không cần thông báo, nhưng đầy ắp cảm xúc thật.
Đồng hồ định vị là bạn khi người lớn là người dẫn đường
Một thiết bị công nghệ không tốt hay xấu. Cách chúng ta cho trẻ tiếp cận và sử dụng nó mới là điều quyết định.
Đồng hồ điện thoại có thể là bạn, nếu được sử dụng đúng cách, trong bối cảnh giáo dục lành mạnh và có sự đồng hành từ cha mẹ, giáo viên. Nhưng nó cũng có thể trở thành “kẻ thù trong nhà”, nếu người lớn phó mặc cho thiết bị thay thế vai trò của mình trong việc định hướng và dạy trẻ cách sống.
Câu trả lời không nằm ở chiếc đồng hồ. Nó nằm ở cách chúng ta dạy trẻ sử dụng công nghệ như một công cụ, chứ không phải một phần của chính mình.
Tuy nhiên, đằng sau cảm giác yên tâm đó lại ẩn chứa một nghịch lý ngày càng rõ rệt: trẻ em bắt đầu lệ thuộc vào chiếc đồng hồ không khác gì một thiết bị giải trí và thậm chí là mạng xã hội thu nhỏ.

Từ công cụ an toàn đến đồ chơi công nghệ
Nhiều đứa trẻ ngày nay không chỉ dùng đồng hồ để liên lạc với bố mẹ. Các chức năng như thêm bạn bè, nhắn tin, chơi game, chỉnh ảnh và đăng “khoảnh khắc” khiến chiếc đồng hồ trở thành tâm điểm trong sinh hoạt hàng ngày của trẻ.
Một cô bé 10 tuổi có thể bắt đầu buổi sáng bằng cách mở nhạc trên đồng hồ, đeo đồng hồ khi chơi thể thao để tích điểm đổi hình nền, rồi tối đến lại dùng nó để chụp ảnh bữa ăn và đăng lên “vòng bạn bè” để nhận lượt thích.
Ở độ tuổi mà lẽ ra trẻ nên dành thời gian để khám phá thế giới bằng cơ thể – chạy nhảy, nô đùa, quan sát – thì các em lại dần chuyển sang tương tác chủ yếu qua màn hình nhỏ bé đeo trên cổ tay.
Nỗi lo từ phía người lớn: khi kiểm soát trở thành cuộc rượt đuổi
Trong mắt người lớn, đồng hồ điện thoại đang ngày càng tiệm cận với một chiếc smartphone thu nhỏ. Và điều đó khiến các giáo viên, phụ huynh bắt đầu lo lắng.
Tình trạng nghiện đồng hồ không hiếm: trẻ chơi đồng hồ vào ban đêm, lén tải thêm ứng dụng, tìm cách “phá khoá” giới hạn mà cha mẹ đặt ra. Khi bị thu đồng hồ, một số em thể hiện rõ các dấu hiệu lo âu, cáu gắt, hoặc mất khả năng tập trung vào những hoạt động khác.
Những biểu hiện này không chỉ là vấn đề kỷ luật mà cho thấy một mối lo ngại về tâm lý: trẻ đang dần mất đi “cảm giác kiểm soát” trước một công cụ vốn được thiết kế để hỗ trợ, chứ không phải để chiếm hữu tâm trí.
Không phải thiết bị, mà là cách dùng thiết bị
Từ góc độ tâm lý xã hội học, câu hỏi không nằm ở việc “có nên cho trẻ dùng đồng hồ điện thoại hay không”, mà là: trẻ đang sử dụng thiết bị đó như thế nào, dưới sự hướng dẫn nào, và với mục đích gì.
Nếu trẻ dùng đồng hồ để duy trì kết nối cơ bản với cha mẹ, để tra cứu nhanh một từ lạ, hay để báo vị trí khi cần, thì đó là nhu cầu hợp lý. Nhưng khi các em bắt đầu lạm dụng các chức năng phụ như đăng ảnh, chơi game, nhắn tin không ngừng nghỉ, thì ranh giới giữa sử dụng và lệ thuộc đã bị xóa nhòa.
Thực tế cho thấy, dù nhiều phụ huynh bày tỏ sự lo lắng, nhưng họ vẫn tiếp tục mua đồng hồ cho con. Không phải vì họ không nhận thấy vấn đề, mà bởi họ không có giải pháp thay thế cho nhu cầu liên lạc – nhất là khi môi trường xung quanh tiềm ẩn nhiều rủi ro.
Vấn đề không nằm ở chiếc đồng hồ, mà ở thiếu chiến lược nuôi dạy phù hợp trong kỷ nguyên công nghệ.
Làm sao để trẻ không trở thành “nô lệ công nghệ”?
Chúng ta cần khẳng định lại: đồng hồ định vị là một công cụ, không phải phần thưởng, cũng không phải món đồ chơi. Và như mọi công cụ, trẻ cần được hướng dẫn cách sử dụng đúng cách.
Một chiến lược hiệu quả cần hội tụ ba yếu tố:
Thỏa thuận rõ ràng: Cha mẹ và con cùng thống nhất mục đích cốt lõi của việc dùng đồng hồ – là đảm bảo an toàn và giữ liên lạc, không phải để giải trí hay kết nối mạng xã hội.
Quy ước sử dụng: Thay vì cấm đoán hay quản lý cứng nhắc, hãy cùng trẻ thiết lập thời gian sử dụng cho các chức năng phụ như trò chơi, khoảnh khắc, bạn bè. Trẻ càng được tham gia vào việc đặt ra quy tắc, càng dễ tuân thủ.
Bồi đắp các hoạt động thay thế: Không thể “gỡ” trẻ khỏi đồng hồ nếu không có hoạt động nào hấp dẫn hơn. Hãy tạo điều kiện để trẻ vận động ngoài trời, tham gia lớp học kỹ năng, hoặc tương tác với người thật trong thế giới thực – nơi không cần thông báo, nhưng đầy ắp cảm xúc thật.
Đồng hồ định vị là bạn khi người lớn là người dẫn đường
Một thiết bị công nghệ không tốt hay xấu. Cách chúng ta cho trẻ tiếp cận và sử dụng nó mới là điều quyết định.
Đồng hồ điện thoại có thể là bạn, nếu được sử dụng đúng cách, trong bối cảnh giáo dục lành mạnh và có sự đồng hành từ cha mẹ, giáo viên. Nhưng nó cũng có thể trở thành “kẻ thù trong nhà”, nếu người lớn phó mặc cho thiết bị thay thế vai trò của mình trong việc định hướng và dạy trẻ cách sống.
Câu trả lời không nằm ở chiếc đồng hồ. Nó nằm ở cách chúng ta dạy trẻ sử dụng công nghệ như một công cụ, chứ không phải một phần của chính mình.