Long Bình
Writer
Ẩm thực cung đình Trung Hoa luôn là đề tài hấp dẫn, ẩn chứa nhiều câu chuyện thú vị. Bữa ăn của Hoàng đế, với hàng trăm món được chế biến từ nguyên liệu quý hiếm bởi những đầu bếp tài ba nhất, lại càng khơi gợi trí tò mò. Tuy nhiên, ít ai biết về số phận của những món ăn thừa sau bữa tiệc xa hoa ấy.
Trong triều đại nhà Thanh, Hoàng đế không được ăn quá ba miếng mỗi món để tránh bị đầu độc, dẫn đến một lượng lớn thức ăn thừa. Vậy số thức ăn này được xử lý như thế nào?
Thường có ba cách. Thứ nhất, đồ ăn thừa được ban thưởng cho hậu cung. Vì phi tần không được dùng bữa cùng Hoàng đế, nên việc được thưởng thức sơn hào hải vị còn sót lại là một đặc ân. Số thức ăn này, nếu phi tần không dùng hết, có thể được ban tiếp cho thái giám và cung nữ. Quy trình này phản ánh rõ nét hệ thống thứ bậc nghiêm ngặt trong cung đình phong kiến.
Cách thứ hai là ban thưởng cho các đại thần. Được Hoàng đế ban đồ ăn thừa là một vinh dự lớn, thể hiện sự sủng ái của bậc quân vương. Các đại thần, dù có thích hay không, đều phải tỏ lòng biết ơn bằng cách dùng món ăn được ban, thậm chí có thể mang về nhà chia sẻ với gia đình.
Tuy nhiên, không phải triều đại nào cũng xa hoa như vậy. Trước thời nhà Tống, nhiều Hoàng đế sống rất tiết kiệm, thậm chí dùng đồ ăn thừa của bữa tối hôm trước cho bữa sáng hôm sau. Dĩ nhiên, trong thời đại chưa có tủ lạnh, đồ ăn thừa không được chia sẻ cho người khác nếu Hoàng đế không dùng hết.
Cuối cùng, một cách xử lý đồ ăn thừa khá bất ngờ là đem bán. Lượng thức ăn khổng lồ, dù đã ban thưởng cho phi tần và đại thần, vẫn còn rất nhiều, đặc biệt là những món kém hấp dẫn. Số thức ăn này được đưa ra khỏi cung và bán với danh xưng ẩm thực hoàng cung, thu hút rất nhiều người mua. Các nhà hàng cao cấp sẵn sàng trả giá cao cho những món ăn này, bất kể chất lượng, coi chúng như bảo bối hiếm có. Ngay cả khi thức ăn đã hỏng, nguyên liệu quý hiếm bên trong vẫn có thể bán được với giá cao. Đây là một góc nhìn khác về sự lãng phí và cách tận dụng tối đa nguồn lực trong cung đình xưa.
Trong triều đại nhà Thanh, Hoàng đế không được ăn quá ba miếng mỗi món để tránh bị đầu độc, dẫn đến một lượng lớn thức ăn thừa. Vậy số thức ăn này được xử lý như thế nào?
Thường có ba cách. Thứ nhất, đồ ăn thừa được ban thưởng cho hậu cung. Vì phi tần không được dùng bữa cùng Hoàng đế, nên việc được thưởng thức sơn hào hải vị còn sót lại là một đặc ân. Số thức ăn này, nếu phi tần không dùng hết, có thể được ban tiếp cho thái giám và cung nữ. Quy trình này phản ánh rõ nét hệ thống thứ bậc nghiêm ngặt trong cung đình phong kiến.
Cách thứ hai là ban thưởng cho các đại thần. Được Hoàng đế ban đồ ăn thừa là một vinh dự lớn, thể hiện sự sủng ái của bậc quân vương. Các đại thần, dù có thích hay không, đều phải tỏ lòng biết ơn bằng cách dùng món ăn được ban, thậm chí có thể mang về nhà chia sẻ với gia đình.
Tuy nhiên, không phải triều đại nào cũng xa hoa như vậy. Trước thời nhà Tống, nhiều Hoàng đế sống rất tiết kiệm, thậm chí dùng đồ ăn thừa của bữa tối hôm trước cho bữa sáng hôm sau. Dĩ nhiên, trong thời đại chưa có tủ lạnh, đồ ăn thừa không được chia sẻ cho người khác nếu Hoàng đế không dùng hết.
Cuối cùng, một cách xử lý đồ ăn thừa khá bất ngờ là đem bán. Lượng thức ăn khổng lồ, dù đã ban thưởng cho phi tần và đại thần, vẫn còn rất nhiều, đặc biệt là những món kém hấp dẫn. Số thức ăn này được đưa ra khỏi cung và bán với danh xưng ẩm thực hoàng cung, thu hút rất nhiều người mua. Các nhà hàng cao cấp sẵn sàng trả giá cao cho những món ăn này, bất kể chất lượng, coi chúng như bảo bối hiếm có. Ngay cả khi thức ăn đã hỏng, nguyên liệu quý hiếm bên trong vẫn có thể bán được với giá cao. Đây là một góc nhìn khác về sự lãng phí và cách tận dụng tối đa nguồn lực trong cung đình xưa.