Sau khi Trương Phi bị giết, vì sao Triệu Vân, Ngụy Diên và Gia Cát Lượng không nghe lệnh Lưu Bị?

Mạnh Quân
Mạnh Quân
Phản hồi: 0
Hầu hết các bậc đế vương cuối cùng đều cô đơn. Họ đứng ở đỉnh cao quyền lực, nhưng cũng gánh trên vai nỗi cô độc và áp lực vô tận. Đôi khi, sự tàn nhẫn không phải do họ muốn, mà là điều họ phải chọn, để giữ cho ngai vàng không lung lay.

Thời Tam Quốc, ba anh hùng nổi bật nhất - Tào Tháo, Tôn Quyền và Lưu Bị - đều từng có cơ hội thống nhất thiên hạ. Sau lưng họ là hàng vạn tướng sĩ, mưu thần trung nghĩa. Nhưng trước khi có thể xưng vương, điều khó nhất không phải là đánh bại kẻ địch, mà là giữ được lòng người.

Câu chuyện Lưu Bị, Quan Vũ, Trương Phi kết nghĩa vườn đào, “cùng sinh, cùng tử” đã trở thành huyền thoại. Nhưng khi bước chân vào con đường đế nghiệp, Lưu Bị không thể mãi chỉ là một người anh hiền hậu, ông phải là một vị vua, và vua thì không thể để tình cảm chi phối quyền lực.

Từ cái chết của Quan Vũ đến thảm kịch của Trương Phi

Khi Quan Vũ thất thủ Kinh Châu và bị Lữ Mông của Đông Ngô chém đầu, Lưu Bị nổi cơn thịnh nộ. Ông thề “báo thù cho Vân Trường”, dù biết đó là con đường đầy hiểm họa. Bởi Đông Ngô khi ấy nắm giữ sông Trường Giang, thủy quân hùng mạnh, trong khi Thục Hán không có lợi thế về địa hình lẫn nhân lực.

Ngay lúc Lưu Bị chuẩn bị xuất binh, ông lại nhận thêm một tin dữ: Trương Phi bị thuộc hạ sát hại. Nguyên do xuất phát từ tính nóng nảy của Trương Phi. Ông ra lệnh cho binh sĩ phải may cờ tang trong ba ngày để chuẩn bị chinh phạt Đông Ngô, nhưng việc chưa kịp hoàn thành, Trương Phi đã nổi giận đòi xử tử họ. Hai tướng Phạm Cương và Trương Đạt sợ bị giết nên đã phản loạn, ám sát Trương Phi trong đêm và mang đầu ông sang dâng Đông Ngô cầu tội.

Khi hay tin, Lưu Bị chỉ nói một câu lạnh lùng:

“Ồ, Phi đã chết rồi ư?”

Bốn chữ tưởng chừng bình thản ấy lại khiến nhiều người chấn động vì đằng sau nó là sự tàn nhẫn của một đế vương đã không còn chỗ cho cảm xúc.

Vì sao Triệu Vân, Ngụy Diên và Gia Cát Lượng không thuận theo?
1762746731981.png

Sau cái chết của Trương Phi, Lưu Bị vẫn quyết định xuất binh Đông Ngô. Nhưng Triệu Vân, Ngụy Diên, và đặc biệt là Gia Cát Lượng, đều cực lực phản đối. Họ cho rằng việc đem quân đi báo thù lúc này là thiếu sáng suốt vì Thục Hán đang yếu, nếu thua, không chỉ mất binh lực mà còn tạo cơ hội cho Tào Ngụy ở phương Bắc đánh úp.

Trong mắt họ, đây không còn là “trận chiến vì nghĩa”, mà là một cuộc chiến vì danh dự cá nhân của Lưu Bị. Gia Cát Lượng hiểu rõ: Lưu Bị không chỉ muốn báo thù Quan Vũ, mà muốn chiếm lại Kinh Châu và thôn tính Đông Ngô, mở đường thống nhất thiên hạ.

Chính vì vậy, các tướng lĩnh trung thành như Triệu Vân hay Ngụy Diên không nỡ ********* công khai, nhưng cũng không thể toàn tâm tuân lệnh. Họ hiểu rằng “đánh Đông Ngô” lúc này chẳng khác nào ném cả Thục Hán vào lửa.

Khi Lưu Bị thất bại ở trận Di Lăng, thân bại danh liệt, ông mới nhận ra điều mà Gia Cát Lượng từng cảnh báo. Trước khi lâm chung, ông không nhắc đến chuyện báo thù cho Quan Vũ nữa, mà chỉ giao phó cơ nghiệp cho Gia Cát Lượng, dặn phải phò tá Lưu Thiện vững vàng, giữ yên quốc gia.

Đó là lúc Lưu Bị đã hiểu đế vương không được phép hành động chỉ vì tình nghĩa. Một khi đã đội vương miện, tình anh em, tình bạn, thậm chí cả lòng trung nghĩa… đều có thể trở thành gánh nặng.
1762746745298.png

Câu chuyện của Lưu Bị, Trương Phi và Gia Cát Lượng không chỉ là bi kịch của Tam Quốc, mà còn là bi kịch muôn đời của quyền lực và lòng người.

Trong đời sống hôm nay, chúng ta cũng thường phải đối mặt với lựa chọn tương tự - giữa tình cảm và lý trí, giữa nghĩa riêng và trách nhiệm chung. Một người lãnh đạo giỏi không chỉ biết ra lệnh, mà còn biết khi nào nên dừng lại.

Như lời Gia Cát Lượng từng nói: “Người quân tử lấy nhân nghĩa mà giữ nước, lấy sáng suốt mà giữ mình.”
1762746755239.png

Và có lẽ, nếu Lưu Bị thấm thía điều ấy sớm hơn, Tam Quốc đã có một kết cục khác.
 


Đăng nhập một lần thảo luận tẹt ga
Thành viên mới đăng
http://textlink.linktop.vn/?adslk=aHR0cHM6Ly93d3cudm5yZXZpZXcudm4vdGhyZWFkcy9zYXUta2hpLXRydW9uZy1waGktYmktZ2lldC12aS1zYW8tdHJpZXUtdmFuLW5ndXktZGllbi12YS1naWEtY2F0LWx1b25nLWtob25nLW5naGUtbGVuaC1sdXUtYmkuNzM1MTcv
Top