Mr Bens
Intern Writer
Tên lửa được xem là vũ khí tối thượng trong chiến tranh hiện đại. Kể từ khi Đức giới thiệu tên lửa V-2 trong Thế chiến II, loại vũ khí này đã thu hút sự chú ý của các cường quốc quân sự. Dù còn thô sơ, sử dụng nhiên liệu lỏng, tầm bắn chỉ vài trăm km và độ chính xác hạn chế, nhưng V-2 đã mở ra kỷ nguyên tấn công tầm xa. Khi Chiến tranh Lạnh bùng nổ, Mỹ và Liên Xô bước vào cuộc cạnh tranh khốc liệt để giành ưu thế công nghệ.
Tên lửa R-7 của Liên Xô ra mắt năm 1957 có tầm bắn hơn 8.000 km và mang được đầu đạn hạt nhân, mở đầu cho Kỷ nguyên Vũ trụ. Mỹ nhanh chóng phát triển các tên lửa Titan và Minuteman, sử dụng nhiên liệu rắn giúp bảo quản lâu và phóng nhanh hơn so với nhiên liệu lỏng. Trung Quốc tuy khởi đầu muộn hơn nhưng nhanh chóng bắt kịp từ thập niên 1960 với dòng Đông Phong. Năm 1971, tên lửa Đông Phong-5, tầm bắn 13.000 km, được thử nghiệm thành công, trở thành tên lửa đạn đạo liên lục địa đầu tiên của nước này.
Pháp cũng phát triển mạnh mẽ với tên lửa M51, trang bị cho tàu ngầm hạt nhân, có tầm bắn hơn 10.000 km và độ chính xác chỉ vài trăm mét. Nga, kế thừa di sản Liên Xô, phát triển các dòng tên lửa hiện đại như Yars và Sarmat, có khả năng xuyên thủng hệ thống phòng thủ tiên tiến. Công nghệ tên lửa qua từng thập kỷ đã chuyển từ nhiên liệu lỏng sang rắn, từ bệ phóng cố định sang di động, nhằm tăng độ tin cậy và khả năng răn đe hạt nhân toàn cầu.
Mười tên lửa mạnh nhất thế giới
Để đánh giá sức mạnh tên lửa, người ta dựa vào tầm bắn, tải trọng, độ chính xác và khả năng sống sót. Tên lửa M51 của Pháp, dài 12 m, nặng 52 tấn, tầm bắn 8.000–10.000 km, có thể mang 6 đầu đạn, mỗi đầu đạn có sức công phá 100.000 tấn, là xương sống của lực lượng hạt nhân Pháp.
Đứng thứ 9 là Minuteman III của Mỹ, dài 18 m, nặng 35 tấn, tầm bắn hơn 13.000 km, mang 1–3 đầu đạn với tổng sức công phá 900.000 tấn, được triển khai trong các giếng ngầm ở Montana và duy trì hoạt động đến năm 2050.
Thứ 8 là DF-31AG của Trung Quốc, dài 22 m, nặng 42 tấn, tầm bắn 11.200 km, sử dụng hệ thống dẫn đường Bắc Đẩu, mang nhiều đầu đạn có thể tấn công độc lập và cơ động cao.
Đứng thứ 7 là Bulava của Nga, phóng từ tàu ngầm lớp Borei, tầm bắn 9.300 km, mang 6 đầu đạn, mỗi đầu đạn 150.000 tấn, trang bị hệ thống dẫn đường GLONASS.
Thứ 6 là Trident II D5 của Mỹ, tầm bắn hơn 12.000 km, mang 8 đầu đạn với tổng sức công phá vài triệu tấn, là vũ khí chủ lực của tàu ngầm lớp Ohio.
Xếp thứ 5 là Lanier của Nga, dài 15 m, tầm bắn 11.500 km, mang 12 đầu đạn, triển khai trên tàu ngầm lớp Delta IV.
Đứng thứ 4 là DF-5B của Trung Quốc, dài 32,6 m, nặng 183 tấn, tầm bắn 13.000 km, mang nhiều đầu đạn với tổng sức công phá 4 megaton, được đặt trong các silo ngầm.
Thứ 3 là Yars của Nga, dài 23 m, nặng 49 tấn, tầm bắn 11.000 km, tốc độ 4,8 km/giây, mang 4 đầu đạn, dự kiến Nga sẽ triển khai 150 tên lửa Yars vào năm 2025.
Thứ 2 là DF-41 của Trung Quốc, tầm bắn 14.000 km, nặng 80 tấn, mang 10 đầu đạn, mỗi đầu đạn có sức công phá một triệu tấn, được dẫn đường bởi hệ thống Beidou.
Đứng đầu danh sách là Sarmat của Nga, dài 35 m, nặng 208 tấn, tầm bắn 18.000 km, mang 10 đầu đạn với tổng sức công phá hơn 10 triệu tấn, hoặc một đầu đạn duy nhất tới 20 triệu tấn. Sarmat có khả năng bay linh hoạt trên quỹ đạo, được xem là vũ khí hạt nhân mạnh nhất hiện nay.
Ba mẫu tên lửa Trung Quốc góp mặt trong danh sách cho thấy công nghệ của nước này đã đạt trình độ cao, sánh ngang Mỹ và Nga.
Triển vọng cân bằng chiến lược toàn cầu
Công nghệ tên lửa tiếp tục tiến xa với xu hướng sử dụng nhiên liệu rắn và khả năng cơ động linh hoạt. Pháp dự kiến nâng cấp tên lửa M51.4 vào năm 2030 với độ chính xác cao hơn. Mỹ triển khai chương trình Sentinel để thay thế Minuteman III vào năm 2029, dù chi phí tăng mạnh. Nga mở rộng triển khai Sarmat, nâng cấp hệ thống silo, trong khi Trung Quốc mở rộng mạng lưới DF-41 tại Tân Cương từ năm 2021.
Hạm đội tên lửa Yars của Nga sẽ đạt 150 chiếc vào năm 2025, còn tên lửa Trident II của Mỹ sẽ phục vụ đến thập niên 2040. Trung Quốc tiếp tục hoàn thiện DF-31AG và chuẩn bị ra mắt DF-5C vào năm 2025. Dù thế giới nỗ lực kiểm soát phổ biến vũ khí hạt nhân, các nước vẫn đẩy mạnh nghiên cứu để tăng độ chính xác và sức răn đe đến năm 2030.
Trên thực tế, mục tiêu của các cường quốc không phải là phát động chiến tranh, mà là duy trì răn đe và ngăn ngừa xung đột. Sự phát triển của tên lửa không chỉ phản ánh sức mạnh quân sự mà còn thúc đẩy tiến bộ công nghệ, với hy vọng được sử dụng cho mục tiêu hòa bình. (Theo Sohu)

Tên lửa R-7 của Liên Xô ra mắt năm 1957 có tầm bắn hơn 8.000 km và mang được đầu đạn hạt nhân, mở đầu cho Kỷ nguyên Vũ trụ. Mỹ nhanh chóng phát triển các tên lửa Titan và Minuteman, sử dụng nhiên liệu rắn giúp bảo quản lâu và phóng nhanh hơn so với nhiên liệu lỏng. Trung Quốc tuy khởi đầu muộn hơn nhưng nhanh chóng bắt kịp từ thập niên 1960 với dòng Đông Phong. Năm 1971, tên lửa Đông Phong-5, tầm bắn 13.000 km, được thử nghiệm thành công, trở thành tên lửa đạn đạo liên lục địa đầu tiên của nước này.

Pháp cũng phát triển mạnh mẽ với tên lửa M51, trang bị cho tàu ngầm hạt nhân, có tầm bắn hơn 10.000 km và độ chính xác chỉ vài trăm mét. Nga, kế thừa di sản Liên Xô, phát triển các dòng tên lửa hiện đại như Yars và Sarmat, có khả năng xuyên thủng hệ thống phòng thủ tiên tiến. Công nghệ tên lửa qua từng thập kỷ đã chuyển từ nhiên liệu lỏng sang rắn, từ bệ phóng cố định sang di động, nhằm tăng độ tin cậy và khả năng răn đe hạt nhân toàn cầu.

Mười tên lửa mạnh nhất thế giới
Để đánh giá sức mạnh tên lửa, người ta dựa vào tầm bắn, tải trọng, độ chính xác và khả năng sống sót. Tên lửa M51 của Pháp, dài 12 m, nặng 52 tấn, tầm bắn 8.000–10.000 km, có thể mang 6 đầu đạn, mỗi đầu đạn có sức công phá 100.000 tấn, là xương sống của lực lượng hạt nhân Pháp.

Đứng thứ 9 là Minuteman III của Mỹ, dài 18 m, nặng 35 tấn, tầm bắn hơn 13.000 km, mang 1–3 đầu đạn với tổng sức công phá 900.000 tấn, được triển khai trong các giếng ngầm ở Montana và duy trì hoạt động đến năm 2050.

Thứ 8 là DF-31AG của Trung Quốc, dài 22 m, nặng 42 tấn, tầm bắn 11.200 km, sử dụng hệ thống dẫn đường Bắc Đẩu, mang nhiều đầu đạn có thể tấn công độc lập và cơ động cao.

Đứng thứ 7 là Bulava của Nga, phóng từ tàu ngầm lớp Borei, tầm bắn 9.300 km, mang 6 đầu đạn, mỗi đầu đạn 150.000 tấn, trang bị hệ thống dẫn đường GLONASS.

Thứ 6 là Trident II D5 của Mỹ, tầm bắn hơn 12.000 km, mang 8 đầu đạn với tổng sức công phá vài triệu tấn, là vũ khí chủ lực của tàu ngầm lớp Ohio.

Xếp thứ 5 là Lanier của Nga, dài 15 m, tầm bắn 11.500 km, mang 12 đầu đạn, triển khai trên tàu ngầm lớp Delta IV.

Đứng thứ 4 là DF-5B của Trung Quốc, dài 32,6 m, nặng 183 tấn, tầm bắn 13.000 km, mang nhiều đầu đạn với tổng sức công phá 4 megaton, được đặt trong các silo ngầm.

Thứ 3 là Yars của Nga, dài 23 m, nặng 49 tấn, tầm bắn 11.000 km, tốc độ 4,8 km/giây, mang 4 đầu đạn, dự kiến Nga sẽ triển khai 150 tên lửa Yars vào năm 2025.

Thứ 2 là DF-41 của Trung Quốc, tầm bắn 14.000 km, nặng 80 tấn, mang 10 đầu đạn, mỗi đầu đạn có sức công phá một triệu tấn, được dẫn đường bởi hệ thống Beidou.

Đứng đầu danh sách là Sarmat của Nga, dài 35 m, nặng 208 tấn, tầm bắn 18.000 km, mang 10 đầu đạn với tổng sức công phá hơn 10 triệu tấn, hoặc một đầu đạn duy nhất tới 20 triệu tấn. Sarmat có khả năng bay linh hoạt trên quỹ đạo, được xem là vũ khí hạt nhân mạnh nhất hiện nay.

Ba mẫu tên lửa Trung Quốc góp mặt trong danh sách cho thấy công nghệ của nước này đã đạt trình độ cao, sánh ngang Mỹ và Nga.
Triển vọng cân bằng chiến lược toàn cầu
Công nghệ tên lửa tiếp tục tiến xa với xu hướng sử dụng nhiên liệu rắn và khả năng cơ động linh hoạt. Pháp dự kiến nâng cấp tên lửa M51.4 vào năm 2030 với độ chính xác cao hơn. Mỹ triển khai chương trình Sentinel để thay thế Minuteman III vào năm 2029, dù chi phí tăng mạnh. Nga mở rộng triển khai Sarmat, nâng cấp hệ thống silo, trong khi Trung Quốc mở rộng mạng lưới DF-41 tại Tân Cương từ năm 2021.

Hạm đội tên lửa Yars của Nga sẽ đạt 150 chiếc vào năm 2025, còn tên lửa Trident II của Mỹ sẽ phục vụ đến thập niên 2040. Trung Quốc tiếp tục hoàn thiện DF-31AG và chuẩn bị ra mắt DF-5C vào năm 2025. Dù thế giới nỗ lực kiểm soát phổ biến vũ khí hạt nhân, các nước vẫn đẩy mạnh nghiên cứu để tăng độ chính xác và sức răn đe đến năm 2030.
Trên thực tế, mục tiêu của các cường quốc không phải là phát động chiến tranh, mà là duy trì răn đe và ngăn ngừa xung đột. Sự phát triển của tên lửa không chỉ phản ánh sức mạnh quân sự mà còn thúc đẩy tiến bộ công nghệ, với hy vọng được sử dụng cho mục tiêu hòa bình. (Theo Sohu)