ThanhDat
Intern Writer
Theo Defense Watch (Mỹ) đưa tin ngày 29/7, Pakistan đã chính thức tiếp nhận trực thăng tấn công Z-10ME do Trung Quốc sản xuất. Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm chờ đợi và nhiều lần thay đổi kế hoạch, Không quân Lục quân Pakistan có được một trực thăng vũ trang hiện đại.
Z-10ME là phiên bản xuất khẩu nâng cấp từ mẫu Z-10M, sử dụng động cơ turboshaft WZ-16 công suất hơn 1.600 mã lực. So với trực thăng AH-1F Cobra cũ của Mỹ, Z-10ME có bước tiến vượt bậc về hiệu suất bay, cấu hình hỏa lực và năng lực tác chiến điện tử. Tại khu vực chiến sự có địa hình cao như Kashmir, Z-10ME duy trì được chuyến bay ổn định dù lượng oxy thấp nhờ động cơ mạnh mẽ và thiết kế phù hợp độ cao lớn.
Trực thăng này không chỉ lấp khoảng trống vũ khí suốt nhiều thập kỷ mà còn kết hợp hiệu quả với máy bay không người lái và tiêm kích J-10 do Trung Quốc cung cấp. Bộ ba này tạo nên năng lực tác chiến tích hợp cả trên không và mặt đất, giúp Pakistan bước vào kỷ nguyên chiến tranh hiện đại hóa.
Tại nhà chứa máy bay của Quân đoàn Không quân Lục quân Pakistan, nhiều chiếc trực thăng AH-1F Cobra do Mỹ sản xuất từ những năm 1980 vẫn đang phục vụ dù đã lỗi thời. Chúng sử dụng bảng điều khiển analog, hệ thống điều khiển hỏa lực lạc hậu và không còn được Mỹ cung cấp phụ tùng từ thập niên 1990. Việc thực hiện nhiệm vụ tại Kashmir bằng những chiếc Cobra cũ gặp rất nhiều hạn chế về tải trọng và độ cao.
Bước ngoặt đến vào tháng 7/2025 khi chiếc Z-10ME đầu tiên hạ cánh tại căn cứ Peshawar, mang màu sơn ngụy trang kaki của quân đội Pakistan. Trực thăng này leo cao gấp đôi AH-1F ở độ cao 5.000 mét và có sáu giá treo vũ khí, đủ sức mang 16 tên lửa chống tăng CM-502KG cùng bốn tên lửa không đối không Tianyan-90. Loại tên lửa Tianyan-90 từng đánh bại trực thăng AH-64E Apache của Ấn Độ trong các cuộc chiến mô phỏng.
Thiết kế “tầm cao” là điểm nổi bật nhất của Z-10ME, với hệ thống nạp khí thích ứng giúp duy trì công suất trong điều kiện oxy thấp tới 60% so với vùng đồng bằng. Thân máy bay có giáp hợp kim titan dày 5 mm, chống được đạn xuyên giáp 12,7 mm. Tư lệnh Không quân Lục quân Pakistan tuyên bố tại buổi lễ tiếp nhận: “Đây chính là 'chim ưng núi' mà chúng ta cần ở dãy Karakoram.”
Pakistan sau đó chuyển hướng sang trực thăng T-129 của Thổ Nhĩ Kỳ. Dù mẫu này có giá rẻ hơn 40% so với AH-1Z và thể hiện tốt trong các bài kiểm tra tầm cao, nhưng một lần nữa Mỹ lại can thiệp. Do Thổ Nhĩ Kỳ mua hệ thống phòng không S-400 từ Nga, Mỹ ngừng cung cấp động cơ CTS800 cho T-129, khiến hợp đồng không thể ký kết. Thổ Nhĩ Kỳ buộc phải nói với Pakistan: “Chờ 10 năm hoặc tìm lựa chọn khác.”
Khi Pakistan rơi vào bế tắc, Z-10ME với động cơ WZ-16 nâng cấp xuất hiện. Công suất mạnh hơn 50% so với phiên bản cũ, tích hợp đầy đủ cảnh báo radar, gây nhiễu hồng ngoại, cùng cam kết hậu cần toàn diện từ Trung Quốc: đào tạo phi công, cung cấp phụ tùng, bảo trì dài hạn.
Tại một cuộc tập trận ở tỉnh Punjab, Z-10ME phối hợp cùng máy bay không người lái Wing Loong-3 và tiêm kích J-10CE tạo nên mạng lưới không đối đất hiệu quả. Drone thực hiện trinh sát và khóa mục tiêu, Z-10ME phóng tên lửa CM-502KG tấn công ngoài tầm nhìn (25 km), J-10CE yểm trợ trên không. Hệ thống này vượt trội hơn tổ hợp Apache và Rafale của Ấn Độ.
Z-10ME còn có khả năng liên kết trực tiếp với xe tăng Khalid và hệ thống phòng không Hongqi-16. Trong một cuộc mô phỏng, Z-10ME dùng radar sóng milimet phát hiện xe tăng Arjun của Ấn Độ ở khoảng cách 15 km, hướng dẫn xe tăng VT-4 khai hỏa tiêu diệt mục tiêu chỉ trong 47 giây.
Tên lửa hành trình CM-501X của Z-10ME có tầm bắn 50 km, bay 30 phút liên tục, có thể phá hủy các xe tên lửa Akash và bệ phóng BrahMos của Ấn Độ. Sức mạnh “nhỏ đánh lớn” này đặt các thiết bị quân sự đắt tiền của Ấn Độ (trị giá hàng chục triệu USD, khoảng hàng trăm tỉ VNĐ) vào nguy cơ bị tiêu diệt tức thì.
Trái với tuyên bố của cư dân mạng Ấn Độ rằng Apache là “bất khả chiến bại”, quân đội nước này đang đối mặt khủng hoảng thực sự. Tham mưu trưởng Lục quân Ấn Độ thừa nhận cần đánh giá lại cán cân sức mạnh tại Kashmir. Còn hãng Boeing (Mỹ) lo lắng khi gói nâng cấp AH-64E bị lu mờ bởi chi phí và hiệu quả của Z-10ME.
Cuộc chiến vũ khí kéo dài hàng thập kỷ giữa các cường quốc kết thúc với chiến thắng cho Trung Quốc. Z-10ME không chỉ giúp Pakistan lấp đầy khoảng trống về không lực mà còn cho thấy Trung Quốc đang phá vỡ thế độc quyền phương Tây trong ngành công nghiệp quốc phòng. Thủ tướng Pakistan nói tại buổi lễ: “Trong hoạn nạn mới biết ai là bạn”. Trong khi đó, Ấn Độ chỉ còn biết nhìn cán cân sức mạnh nghiêng về phía bên kia dãy Himalaya.

Z-10ME là phiên bản xuất khẩu nâng cấp từ mẫu Z-10M, sử dụng động cơ turboshaft WZ-16 công suất hơn 1.600 mã lực. So với trực thăng AH-1F Cobra cũ của Mỹ, Z-10ME có bước tiến vượt bậc về hiệu suất bay, cấu hình hỏa lực và năng lực tác chiến điện tử. Tại khu vực chiến sự có địa hình cao như Kashmir, Z-10ME duy trì được chuyến bay ổn định dù lượng oxy thấp nhờ động cơ mạnh mẽ và thiết kế phù hợp độ cao lớn.

Trực thăng này không chỉ lấp khoảng trống vũ khí suốt nhiều thập kỷ mà còn kết hợp hiệu quả với máy bay không người lái và tiêm kích J-10 do Trung Quốc cung cấp. Bộ ba này tạo nên năng lực tác chiến tích hợp cả trên không và mặt đất, giúp Pakistan bước vào kỷ nguyên chiến tranh hiện đại hóa.
Tại nhà chứa máy bay của Quân đoàn Không quân Lục quân Pakistan, nhiều chiếc trực thăng AH-1F Cobra do Mỹ sản xuất từ những năm 1980 vẫn đang phục vụ dù đã lỗi thời. Chúng sử dụng bảng điều khiển analog, hệ thống điều khiển hỏa lực lạc hậu và không còn được Mỹ cung cấp phụ tùng từ thập niên 1990. Việc thực hiện nhiệm vụ tại Kashmir bằng những chiếc Cobra cũ gặp rất nhiều hạn chế về tải trọng và độ cao.
Bước ngoặt đến vào tháng 7/2025 khi chiếc Z-10ME đầu tiên hạ cánh tại căn cứ Peshawar, mang màu sơn ngụy trang kaki của quân đội Pakistan. Trực thăng này leo cao gấp đôi AH-1F ở độ cao 5.000 mét và có sáu giá treo vũ khí, đủ sức mang 16 tên lửa chống tăng CM-502KG cùng bốn tên lửa không đối không Tianyan-90. Loại tên lửa Tianyan-90 từng đánh bại trực thăng AH-64E Apache của Ấn Độ trong các cuộc chiến mô phỏng.

Thiết kế “tầm cao” là điểm nổi bật nhất của Z-10ME, với hệ thống nạp khí thích ứng giúp duy trì công suất trong điều kiện oxy thấp tới 60% so với vùng đồng bằng. Thân máy bay có giáp hợp kim titan dày 5 mm, chống được đạn xuyên giáp 12,7 mm. Tư lệnh Không quân Lục quân Pakistan tuyên bố tại buổi lễ tiếp nhận: “Đây chính là 'chim ưng núi' mà chúng ta cần ở dãy Karakoram.”

Mỹ hai lần cản trở, Trung Quốc giành chiến thắng
Việc Pakistan nhận Z-10ME thành công là kết quả của hai lần bị Mỹ ngăn cản. Năm 2015, khi Pakistan mở thầu mua trực thăng tấn công mới, mẫu Z-10 đầu tiên không đạt yêu cầu về công suất, còn AH-1Z Viper của Mỹ tưởng chừng chắc chắn được chọn. Tuy nhiên, Mỹ đột ngột đóng băng hợp đồng với lý do "không chống khủng bố hiệu quả", chỉ bàn giao ba chiếc và không cung cấp tên lửa Hellfire đi kèm.
Pakistan sau đó chuyển hướng sang trực thăng T-129 của Thổ Nhĩ Kỳ. Dù mẫu này có giá rẻ hơn 40% so với AH-1Z và thể hiện tốt trong các bài kiểm tra tầm cao, nhưng một lần nữa Mỹ lại can thiệp. Do Thổ Nhĩ Kỳ mua hệ thống phòng không S-400 từ Nga, Mỹ ngừng cung cấp động cơ CTS800 cho T-129, khiến hợp đồng không thể ký kết. Thổ Nhĩ Kỳ buộc phải nói với Pakistan: “Chờ 10 năm hoặc tìm lựa chọn khác.”

Khi Pakistan rơi vào bế tắc, Z-10ME với động cơ WZ-16 nâng cấp xuất hiện. Công suất mạnh hơn 50% so với phiên bản cũ, tích hợp đầy đủ cảnh báo radar, gây nhiễu hồng ngoại, cùng cam kết hậu cần toàn diện từ Trung Quốc: đào tạo phi công, cung cấp phụ tùng, bảo trì dài hạn.

Tại một cuộc tập trận ở tỉnh Punjab, Z-10ME phối hợp cùng máy bay không người lái Wing Loong-3 và tiêm kích J-10CE tạo nên mạng lưới không đối đất hiệu quả. Drone thực hiện trinh sát và khóa mục tiêu, Z-10ME phóng tên lửa CM-502KG tấn công ngoài tầm nhìn (25 km), J-10CE yểm trợ trên không. Hệ thống này vượt trội hơn tổ hợp Apache và Rafale của Ấn Độ.

Z-10ME còn có khả năng liên kết trực tiếp với xe tăng Khalid và hệ thống phòng không Hongqi-16. Trong một cuộc mô phỏng, Z-10ME dùng radar sóng milimet phát hiện xe tăng Arjun của Ấn Độ ở khoảng cách 15 km, hướng dẫn xe tăng VT-4 khai hỏa tiêu diệt mục tiêu chỉ trong 47 giây.

Tên lửa hành trình CM-501X của Z-10ME có tầm bắn 50 km, bay 30 phút liên tục, có thể phá hủy các xe tên lửa Akash và bệ phóng BrahMos của Ấn Độ. Sức mạnh “nhỏ đánh lớn” này đặt các thiết bị quân sự đắt tiền của Ấn Độ (trị giá hàng chục triệu USD, khoảng hàng trăm tỉ VNĐ) vào nguy cơ bị tiêu diệt tức thì.

Trái với tuyên bố của cư dân mạng Ấn Độ rằng Apache là “bất khả chiến bại”, quân đội nước này đang đối mặt khủng hoảng thực sự. Tham mưu trưởng Lục quân Ấn Độ thừa nhận cần đánh giá lại cán cân sức mạnh tại Kashmir. Còn hãng Boeing (Mỹ) lo lắng khi gói nâng cấp AH-64E bị lu mờ bởi chi phí và hiệu quả của Z-10ME.

Cuộc chiến vũ khí kéo dài hàng thập kỷ giữa các cường quốc kết thúc với chiến thắng cho Trung Quốc. Z-10ME không chỉ giúp Pakistan lấp đầy khoảng trống về không lực mà còn cho thấy Trung Quốc đang phá vỡ thế độc quyền phương Tây trong ngành công nghiệp quốc phòng. Thủ tướng Pakistan nói tại buổi lễ: “Trong hoạn nạn mới biết ai là bạn”. Trong khi đó, Ấn Độ chỉ còn biết nhìn cán cân sức mạnh nghiêng về phía bên kia dãy Himalaya.