NhatDuy
Intern Writer
Sâu trong sa mạc Kubuqi ở Nội Mông, Trung Quốc, hàng dãy tấm pin năng lượng mặt trời lấp lánh dưới nắng không chỉ tạo ra điện mà còn là nơi các nhà khoa học đang biến ánh sáng mặt trời thành một dạng “nhiên liệu lỏng” có thể lưu trữ và vận chuyển.
Đây là công nghệ “ánh sáng mặt trời lỏng” do Viện Vật lý Hóa học Đại Liên, thuộc Viện Hàn lâm Khoa học Trung Quốc phát triển. Họ sử dụng điện từ năng lượng mặt trời để điện phân nước, tạo ra hydro, sau đó dùng chất xúc tác để tổng hợp methanol từ hydro và khí CO₂. Mỗi tấn methanol tạo ra sẽ tiêu thụ khoảng 1,4 tấn CO₂, giúp tái chế khí thải công nghiệp.
Tại Kubuqi, dự án trình diễn hiện đã đạt công suất 10.000 tấn methanol xanh mỗi năm, với hiệu suất chuyển đổi năng lượng đạt 14%. Nguồn CO₂ được lấy từ khí thải công nghiệp, còn năng lượng đến từ ánh nắng vốn dồi dào nhưng khó khai thác trong sa mạc. Điều này giúp tận dụng cả “carbon thải” và “ánh sáng thừa” – một bước đột phá kép trong công nghệ năng lượng tái tạo.
Giải pháp của “ánh sáng mặt trời lỏng” là chuyển đổi năng lượng mặt trời thành methanol – có mật độ năng lượng cao gấp 30 lần pin lithium và có thể lưu trữ lâu dài, thậm chí qua cả mùa.
Theo Bộ Kinh tế, Thương mại và Công nghiệp Nhật Bản, chi phí vận chuyển methanol chỉ bằng 1/10 so với hydro lỏng. Đây là lý do các hãng vận tải lớn như Maersk (Đan Mạch) đang đầu tư vào tàu chạy bằng methanol xanh. Việc Trung Quốc làm chủ công nghệ này mở ra cơ hội nắm giữ “quân bài thương lượng” trong tương lai năng lượng toàn cầu.
Không giống việc chuyển đổi sang xe điện, methanol xanh không chỉ là nhiên liệu mà còn là nguyên liệu trong công nghiệp hóa học. Hiện nay, 70% lượng dầu sử dụng trong công nghiệp không phải để đốt cháy mà để làm nguyên liệu sản xuất hóa chất như ethylene, propylene. Methanol xanh có thể thay thế vai trò này một cách linh hoạt.
Theo Cơ quan Năng lượng Quốc tế (IEA), Trung Quốc hiện chiếm 60% công suất sản xuất methanol toàn cầu và sở hữu chuỗi công nghiệp hoàn chỉnh từ sản xuất pin mặt trời, máy điện phân đến tổng hợp methanol. Tổ chức Transport & Environment của châu Âu thừa nhận: Trung Quốc đang dẫn trước nửa bước trong công nghiệp hóa nhiên liệu tái tạo.
Dù vậy, chi phí sản xuất methanol xanh vẫn cao hơn 2–3 lần so với methanol truyền thống từ nhiên liệu hóa thạch. Tuy nhiên, với các bước tiến trong cải thiện hiệu suất điện phân (85%) và tuổi thọ chất xúc tác (trên 5.000 giờ), Trung Quốc đang thu hẹp nhanh khoảng cách chi phí này.
Công nghệ “ánh sáng mặt trời lỏng” không hủy bỏ hệ thống năng lượng hiện tại mà mở ra một con đường thay thế song song, giống như cách máy ảnh kỹ thuật số không xóa sổ phim ảnh mà định hình lại toàn ngành. Khi ánh sáng từ sa mạc có thể vận chuyển bằng tàu chở dầu, ai dám nói đây không phải là sáng tạo tiếp theo của Trung Quốc có thể làm thay đổi thế giới?
Cuộc đua năng lượng không phải là một chặng nước rút. Với công nghệ ánh sáng mặt trời lỏng, Trung Quốc đang đặt nền móng cho việc viết lại bản đồ năng lượng toàn cầu từ chính sa mạc Kubuqi. (Sohu)

Đây là công nghệ “ánh sáng mặt trời lỏng” do Viện Vật lý Hóa học Đại Liên, thuộc Viện Hàn lâm Khoa học Trung Quốc phát triển. Họ sử dụng điện từ năng lượng mặt trời để điện phân nước, tạo ra hydro, sau đó dùng chất xúc tác để tổng hợp methanol từ hydro và khí CO₂. Mỗi tấn methanol tạo ra sẽ tiêu thụ khoảng 1,4 tấn CO₂, giúp tái chế khí thải công nghiệp.
Tại Kubuqi, dự án trình diễn hiện đã đạt công suất 10.000 tấn methanol xanh mỗi năm, với hiệu suất chuyển đổi năng lượng đạt 14%. Nguồn CO₂ được lấy từ khí thải công nghiệp, còn năng lượng đến từ ánh nắng vốn dồi dào nhưng khó khai thác trong sa mạc. Điều này giúp tận dụng cả “carbon thải” và “ánh sáng thừa” – một bước đột phá kép trong công nghệ năng lượng tái tạo.

Lưu trữ và vận chuyển năng lượng một cách đột phá
Năng lượng tái tạo hiện vẫn gặp thách thức vì phụ thuộc thời tiết. Năm 2020, giá điện tại Đức từng giảm xuống mức âm do dư thừa điện từ gió và mặt trời. Còn tại Texas, Mỹ, người dân đã phải chịu mất điện lớn khi thời tiết khắc nghiệt làm giảm nguồn điện tái tạo.Giải pháp của “ánh sáng mặt trời lỏng” là chuyển đổi năng lượng mặt trời thành methanol – có mật độ năng lượng cao gấp 30 lần pin lithium và có thể lưu trữ lâu dài, thậm chí qua cả mùa.
Theo Bộ Kinh tế, Thương mại và Công nghiệp Nhật Bản, chi phí vận chuyển methanol chỉ bằng 1/10 so với hydro lỏng. Đây là lý do các hãng vận tải lớn như Maersk (Đan Mạch) đang đầu tư vào tàu chạy bằng methanol xanh. Việc Trung Quốc làm chủ công nghệ này mở ra cơ hội nắm giữ “quân bài thương lượng” trong tương lai năng lượng toàn cầu.

Không giống việc chuyển đổi sang xe điện, methanol xanh không chỉ là nhiên liệu mà còn là nguyên liệu trong công nghiệp hóa học. Hiện nay, 70% lượng dầu sử dụng trong công nghiệp không phải để đốt cháy mà để làm nguyên liệu sản xuất hóa chất như ethylene, propylene. Methanol xanh có thể thay thế vai trò này một cách linh hoạt.
Theo Cơ quan Năng lượng Quốc tế (IEA), Trung Quốc hiện chiếm 60% công suất sản xuất methanol toàn cầu và sở hữu chuỗi công nghiệp hoàn chỉnh từ sản xuất pin mặt trời, máy điện phân đến tổng hợp methanol. Tổ chức Transport & Environment của châu Âu thừa nhận: Trung Quốc đang dẫn trước nửa bước trong công nghiệp hóa nhiên liệu tái tạo.

Dù vậy, chi phí sản xuất methanol xanh vẫn cao hơn 2–3 lần so với methanol truyền thống từ nhiên liệu hóa thạch. Tuy nhiên, với các bước tiến trong cải thiện hiệu suất điện phân (85%) và tuổi thọ chất xúc tác (trên 5.000 giờ), Trung Quốc đang thu hẹp nhanh khoảng cách chi phí này.
Công nghệ “ánh sáng mặt trời lỏng” không hủy bỏ hệ thống năng lượng hiện tại mà mở ra một con đường thay thế song song, giống như cách máy ảnh kỹ thuật số không xóa sổ phim ảnh mà định hình lại toàn ngành. Khi ánh sáng từ sa mạc có thể vận chuyển bằng tàu chở dầu, ai dám nói đây không phải là sáng tạo tiếp theo của Trung Quốc có thể làm thay đổi thế giới?
Cuộc đua năng lượng không phải là một chặng nước rút. Với công nghệ ánh sáng mặt trời lỏng, Trung Quốc đang đặt nền móng cho việc viết lại bản đồ năng lượng toàn cầu từ chính sa mạc Kubuqi. (Sohu)