NhatDuy
Intern Writer
Gần đây, căng thẳng giữa Ấn Độ và Pakistan trở thành tâm điểm chú ý toàn cầu, đặc biệt sau trận không chiến ngày 7 tháng 5, khi Ấn Độ chịu thất bại nặng nề. Dù ban đầu người ta tin rằng Thủ tướng Ấn Độ Modi có thể tiếp tục hành động quân sự để giữ thể diện, song điều bất ngờ là cả hai nước lại nhanh chóng đạt được thỏa thuận ngừng bắn toàn diện vào ngày 10 tháng 5 theo đề xuất của Pakistan.
Đây không phải là lệnh ngừng bắn một phần mà là sự chấm dứt xung đột toàn diện, cho thấy hoặc Ấn Độ thừa nhận thất bại, hoặc cả hai bên đều không muốn tiếp tục chiến tranh.
Dù Pakistan giành được lợi thế trong cuộc xung đột, họ vẫn lựa chọn hòa giải, phần vì thế yếu về diện tích, dân số và kinh tế so với Ấn Độ, phần vì lo ngại xung đột leo thang mất kiểm soát. Bằng chứng là dù có khả năng bắn hạ nhiều hơn, Pakistan chỉ hạ 5 máy bay, thể hiện ý định kiềm chế.
Về phía Ấn Độ, thất bại trong trận không chiến là đòn giáng mạnh vào hình ảnh quân sự và chính trị. Trận đánh này được ví như bài học "giáo khoa" về đối đầu không chiến thời hiện đại, khi Pakistan dùng chiến thuật và công nghệ vượt trội để giành chiến thắng tuyệt đối mà không cần vượt biên giới.
Không quân Pakistan sử dụng J-10CE và tên lửa PL-15, đạt tỷ số áp đảo 5:0, thậm chí có thể là 6:0. Các chiến đấu cơ tiên tiến như Rafale của Ấn Độ bị tiêu diệt một cách bất ngờ, không kịp phản ứng.
Điểm then chốt trong chiến thắng của Pakistan nằm ở hai yếu tố: trang bị hiện đại vượt trội và việc ứng dụng chiến thuật mạng lưới chiến đấu có hệ thống. PL-15 sử dụng dẫn đường kết hợp giữa vệ tinh Bắc Đẩu, dữ liệu từ máy bay cảnh báo sớm và radar chủ động, cho phép “tàng hình” trong phần lớn quãng đường bay và chỉ lộ diện khi tiếp cận mục tiêu.
Do đó, máy bay Rafale không nhận được cảnh báo sớm, khiến phi công không có cơ hội né tránh. Thậm chí, một chiếc Rafale bị bắn hạ khi đang quay về gần biên giới mà hoàn toàn không biết mình đang bị theo dõi.
Hệ thống Link-17 của Pakistan giúp tích hợp các thiết bị phát hiện, điều khiển và tấn công thành một vòng khép kín, biến các đợt tấn công thành cuộc “săn mồi vô hình”. Điều này khiến Ấn Độ rơi vào trạng thái bị động hoàn toàn, đến mức sau trận chiến, họ chỉ dám sử dụng máy bay không người lái và tên lửa.
Trận không chiến ngày 7 tháng 5 không chỉ phơi bày sự yếu kém về công nghệ và chiến thuật của Ấn Độ, mà còn khiến thế giới phải nhìn lại chiến tranh hiện đại dưới lăng kính mới – nơi công nghệ và hệ thống hóa quyết định cục diện, hơn là số lượng hay tinh thần.

Đây không phải là lệnh ngừng bắn một phần mà là sự chấm dứt xung đột toàn diện, cho thấy hoặc Ấn Độ thừa nhận thất bại, hoặc cả hai bên đều không muốn tiếp tục chiến tranh.

Dù Pakistan giành được lợi thế trong cuộc xung đột, họ vẫn lựa chọn hòa giải, phần vì thế yếu về diện tích, dân số và kinh tế so với Ấn Độ, phần vì lo ngại xung đột leo thang mất kiểm soát. Bằng chứng là dù có khả năng bắn hạ nhiều hơn, Pakistan chỉ hạ 5 máy bay, thể hiện ý định kiềm chế.

Về phía Ấn Độ, thất bại trong trận không chiến là đòn giáng mạnh vào hình ảnh quân sự và chính trị. Trận đánh này được ví như bài học "giáo khoa" về đối đầu không chiến thời hiện đại, khi Pakistan dùng chiến thuật và công nghệ vượt trội để giành chiến thắng tuyệt đối mà không cần vượt biên giới.

Không quân Pakistan sử dụng J-10CE và tên lửa PL-15, đạt tỷ số áp đảo 5:0, thậm chí có thể là 6:0. Các chiến đấu cơ tiên tiến như Rafale của Ấn Độ bị tiêu diệt một cách bất ngờ, không kịp phản ứng.
Điểm then chốt trong chiến thắng của Pakistan nằm ở hai yếu tố: trang bị hiện đại vượt trội và việc ứng dụng chiến thuật mạng lưới chiến đấu có hệ thống. PL-15 sử dụng dẫn đường kết hợp giữa vệ tinh Bắc Đẩu, dữ liệu từ máy bay cảnh báo sớm và radar chủ động, cho phép “tàng hình” trong phần lớn quãng đường bay và chỉ lộ diện khi tiếp cận mục tiêu.
Do đó, máy bay Rafale không nhận được cảnh báo sớm, khiến phi công không có cơ hội né tránh. Thậm chí, một chiếc Rafale bị bắn hạ khi đang quay về gần biên giới mà hoàn toàn không biết mình đang bị theo dõi.
Hệ thống Link-17 của Pakistan giúp tích hợp các thiết bị phát hiện, điều khiển và tấn công thành một vòng khép kín, biến các đợt tấn công thành cuộc “săn mồi vô hình”. Điều này khiến Ấn Độ rơi vào trạng thái bị động hoàn toàn, đến mức sau trận chiến, họ chỉ dám sử dụng máy bay không người lái và tên lửa.
Trận không chiến ngày 7 tháng 5 không chỉ phơi bày sự yếu kém về công nghệ và chiến thuật của Ấn Độ, mà còn khiến thế giới phải nhìn lại chiến tranh hiện đại dưới lăng kính mới – nơi công nghệ và hệ thống hóa quyết định cục diện, hơn là số lượng hay tinh thần.