A-Train The Seven
...'cause for once, I didn't hate myself.
Steve Jobs sáng lập Apple từ một gara nhỏ bé, đã đưa công ty này trở thành thương hiệu toàn cầu với những sản phẩm đột phá như iMac, iPod và iPhone. Sau khi rời Apple năm 1985 do mâu thuẫn nội bộ, ông thành công với NeXT và Pixar, rồi quay lại năm 1997 để định hình lại Apple. Từ đây, Apple không chỉ là nhà sản xuất máy tính mà trở thành doanh nghiệp công nghệ khởi xướng phong cách sống, với iPod là bước ngoặt quan trọng.
Ngày 23/10/2001, Jobs đứng trước khán giả, rút từ túi quần jeans một chiếc iPod trắng sáng, tuyên bố: “Nhỏ thế này mà chứa được 1.000 bài hát, lại bỏ vừa túi quần.” Câu nói ấy nhận được tràng pháo tay vang dội, đánh dấu thời điểm Apple chuyển mình từ nhà sản xuất máy tính sang công ty công nghệ thay đổi lối sống. iPod không chỉ thay đổi cách nghe nhạc mà còn tác động sâu sắc đến ngành công nghiệp âm nhạc, đặt nền móng cho Apple đạt giá trị cao nhất thế giới sau này.
Ý tưởng về thiết bị nghe nhạc di động không mới—Sony Walkman từ năm 1979 là minh chứng. Nhưng khi kỷ nguyên số đến, các máy nghe nhạc kỹ thuật số khác đều thất bại: dung lượng thấp (chỉ vài chục bài), chuyển nhạc phức tạp, giao diện khó dùng. Jobs nhận thấy cơ hội và yêu cầu đội ngũ Apple tạo ra một sản phẩm “đậm chất Apple” từ cuối năm 2000.
Thách thức lớn nhất là bộ nhớ. RAM động rẻ nhưng mất dữ liệu khi hết pin và dung lượng hạn chế. Thẻ nhớ linh hoạt hơn, nhưng thiết kế phức tạp và khó sử dụng. Giải pháp đến từ Jon Rubinstein, trưởng nhóm phát triển iPod. Tháng 2/2001, trong cuộc gặp định kỳ với Toshiba, ông nghe kỹ sư Toshiba nhắc đến ổ cứng 1,8 inch, dung lượng 5GB sắp hoàn thiện nhưng chưa có ứng dụng cụ thể. Rubinstein lập tức nhận ra đây là mảnh ghép hoàn hảo. Khi ấy, Jobs đang ở Tokyo tham dự Macworld. Rubinstein đến khách sạn Okura nơi Jobs thường trú và nói: “Chúng ta đã tìm ra linh kiện cần thiết. Chỉ cần chi phiếu 10 triệu USD là đủ.” Jobs không do dự, quyết định ngay lập tức—a phản ứng nhanh nhạy đặc trưng của ông.
Trong các cuộc họp lập kế hoạch, phong cách của Jobs thể hiện rõ. Khi nhóm đề xuất bánh xe cuộn (scroll wheel), ông hét lên “Đúng rồi!” và chốt ngay. Yêu cầu lớn nhất của Jobs là “phải đơn giản”. Giao diện phải trực quan, mọi bài hát hay chức năng chỉ được phép truy cập trong tối đa 3 lần nhấp chuột. Nếu phức tạp hơn, ông sẽ thẳng thừng phê bình. Trưởng nhóm phát triển Tony Fadell kể rằng dù đã thử mọi cách, Jobs vẫn gợi ý những ý tưởng mới khiến cả đội ngỡ ngàng.
Chức năng cũng bị cắt giảm tối đa để tăng tính dễ dùng. Playlist không được tạo trực tiếp trên iPod mà thông qua iTunes—một cách tiếp cận tích hợp phần cứng, phần mềm và hệ sinh thái sản phẩm đặc trưng của Jobs. Nút nguồn cũng bị loại bỏ; thiết bị tự nghỉ khi không dùng và hoạt động lại khi chạm phím. Quyết định này gây bất ngờ ngay cả trong nội bộ Apple, nhưng kết quả là một sản phẩm đơn giản và thân thiện chưa từng có.
Thiết kế do Jony Ive thực hiện mang đậm tính biểu tượng: toàn bộ iPod, tai nghe, dây và nguồn đều màu trắng tinh khiết—trầm lắng nhưng nổi bật, giản dị mà cuốn hút. Quảng cáo với hình bóng người nhảy múa cùng iPod và dây tai nghe trắng càng làm nổi bật sự độc đáo, khơi gợi cảm giác thích thú và mong muốn trải nghiệm âm nhạc. Dù giá 399 USD bị cho là đắt, iPod vẫn thành công vang dội ngay khi ra mắt. Bill Gates, sau khi xem sản phẩm qua tay nhà báo Steven Levy của Newsweek, phải thốt lên: “Đây là một sản phẩm tuyệt vời.” Nhưng ông không giấu vẻ bối rối khi hỏi: “Nó chỉ dùng được với Macintosh sao?” Câu hỏi ấy phản ánh nỗi lo của Microsoft trước một đối thủ đang thay đổi cuộc chơi.
Đến ngày 28/4/2003, khi Apple ra mắt iTunes Store, Jim Allchin—phó giám đốc phát triển Windows của Microsoft—gửi email ngắn gọn cho đồng nghiệp: “Chúng ta bị hạ knock-out rồi. Làm sao họ thuyết phục được các hãng nhạc lớn vậy?” Sự hợp tác chưa từng có giữa Apple và các công ty âm nhạc lớn—điều mà Microsoft không làm được—là minh chứng cho tài năng ngoại giao và tầm nhìn của Jobs.
Trước iPod, ngành âm nhạc chao đảo vì nạn tải lậu từ Napster. Các hãng lớn cố gắng tạo chuẩn chống sao chép, nhưng thất bại khi Sony chọn con đường riêng. Thị trường bị chia cắt với các dịch vụ thuê bao phức tạp, giao diện kém và dễ mất nhạc khi hủy đăng ký. Jobs nhìn ra vấn đề: khoảng cách giữa người yêu công nghệ và người yêu âm nhạc. Với đam mê cả hai, ông trở thành cầu nối hiếm có, đưa iPod và iTunes Store thành công cụ thay đổi ngành âm nhạc mãi mãi.
iPod không chỉ là một máy nghe nhạc, mà là bước ngoặt đưa Apple từ nhà sản xuất máy tính sang biểu tượng công nghệ định hình phong cách sống. Sự kết hợp giữa công nghệ đột phá, thiết kế tối giản và tầm nhìn tích hợp của Steve Jobs đã tạo nên một sản phẩm mang tính cách mạng. Từ 1.000 bài hát trong túi quần, Apple mở ra kỷ nguyên mới, nơi công nghệ không chỉ phục vụ mà còn truyền cảm hứng, để lại dấu ấn không thể xóa nhòa trong lịch sử.
Ngày 23/10/2001, Jobs đứng trước khán giả, rút từ túi quần jeans một chiếc iPod trắng sáng, tuyên bố: “Nhỏ thế này mà chứa được 1.000 bài hát, lại bỏ vừa túi quần.” Câu nói ấy nhận được tràng pháo tay vang dội, đánh dấu thời điểm Apple chuyển mình từ nhà sản xuất máy tính sang công ty công nghệ thay đổi lối sống. iPod không chỉ thay đổi cách nghe nhạc mà còn tác động sâu sắc đến ngành công nghiệp âm nhạc, đặt nền móng cho Apple đạt giá trị cao nhất thế giới sau này.
Ý tưởng về thiết bị nghe nhạc di động không mới—Sony Walkman từ năm 1979 là minh chứng. Nhưng khi kỷ nguyên số đến, các máy nghe nhạc kỹ thuật số khác đều thất bại: dung lượng thấp (chỉ vài chục bài), chuyển nhạc phức tạp, giao diện khó dùng. Jobs nhận thấy cơ hội và yêu cầu đội ngũ Apple tạo ra một sản phẩm “đậm chất Apple” từ cuối năm 2000.

Thách thức lớn nhất là bộ nhớ. RAM động rẻ nhưng mất dữ liệu khi hết pin và dung lượng hạn chế. Thẻ nhớ linh hoạt hơn, nhưng thiết kế phức tạp và khó sử dụng. Giải pháp đến từ Jon Rubinstein, trưởng nhóm phát triển iPod. Tháng 2/2001, trong cuộc gặp định kỳ với Toshiba, ông nghe kỹ sư Toshiba nhắc đến ổ cứng 1,8 inch, dung lượng 5GB sắp hoàn thiện nhưng chưa có ứng dụng cụ thể. Rubinstein lập tức nhận ra đây là mảnh ghép hoàn hảo. Khi ấy, Jobs đang ở Tokyo tham dự Macworld. Rubinstein đến khách sạn Okura nơi Jobs thường trú và nói: “Chúng ta đã tìm ra linh kiện cần thiết. Chỉ cần chi phiếu 10 triệu USD là đủ.” Jobs không do dự, quyết định ngay lập tức—a phản ứng nhanh nhạy đặc trưng của ông.
Trong các cuộc họp lập kế hoạch, phong cách của Jobs thể hiện rõ. Khi nhóm đề xuất bánh xe cuộn (scroll wheel), ông hét lên “Đúng rồi!” và chốt ngay. Yêu cầu lớn nhất của Jobs là “phải đơn giản”. Giao diện phải trực quan, mọi bài hát hay chức năng chỉ được phép truy cập trong tối đa 3 lần nhấp chuột. Nếu phức tạp hơn, ông sẽ thẳng thừng phê bình. Trưởng nhóm phát triển Tony Fadell kể rằng dù đã thử mọi cách, Jobs vẫn gợi ý những ý tưởng mới khiến cả đội ngỡ ngàng.
Chức năng cũng bị cắt giảm tối đa để tăng tính dễ dùng. Playlist không được tạo trực tiếp trên iPod mà thông qua iTunes—một cách tiếp cận tích hợp phần cứng, phần mềm và hệ sinh thái sản phẩm đặc trưng của Jobs. Nút nguồn cũng bị loại bỏ; thiết bị tự nghỉ khi không dùng và hoạt động lại khi chạm phím. Quyết định này gây bất ngờ ngay cả trong nội bộ Apple, nhưng kết quả là một sản phẩm đơn giản và thân thiện chưa từng có.

Thiết kế do Jony Ive thực hiện mang đậm tính biểu tượng: toàn bộ iPod, tai nghe, dây và nguồn đều màu trắng tinh khiết—trầm lắng nhưng nổi bật, giản dị mà cuốn hút. Quảng cáo với hình bóng người nhảy múa cùng iPod và dây tai nghe trắng càng làm nổi bật sự độc đáo, khơi gợi cảm giác thích thú và mong muốn trải nghiệm âm nhạc. Dù giá 399 USD bị cho là đắt, iPod vẫn thành công vang dội ngay khi ra mắt. Bill Gates, sau khi xem sản phẩm qua tay nhà báo Steven Levy của Newsweek, phải thốt lên: “Đây là một sản phẩm tuyệt vời.” Nhưng ông không giấu vẻ bối rối khi hỏi: “Nó chỉ dùng được với Macintosh sao?” Câu hỏi ấy phản ánh nỗi lo của Microsoft trước một đối thủ đang thay đổi cuộc chơi.
Đến ngày 28/4/2003, khi Apple ra mắt iTunes Store, Jim Allchin—phó giám đốc phát triển Windows của Microsoft—gửi email ngắn gọn cho đồng nghiệp: “Chúng ta bị hạ knock-out rồi. Làm sao họ thuyết phục được các hãng nhạc lớn vậy?” Sự hợp tác chưa từng có giữa Apple và các công ty âm nhạc lớn—điều mà Microsoft không làm được—là minh chứng cho tài năng ngoại giao và tầm nhìn của Jobs.
Trước iPod, ngành âm nhạc chao đảo vì nạn tải lậu từ Napster. Các hãng lớn cố gắng tạo chuẩn chống sao chép, nhưng thất bại khi Sony chọn con đường riêng. Thị trường bị chia cắt với các dịch vụ thuê bao phức tạp, giao diện kém và dễ mất nhạc khi hủy đăng ký. Jobs nhìn ra vấn đề: khoảng cách giữa người yêu công nghệ và người yêu âm nhạc. Với đam mê cả hai, ông trở thành cầu nối hiếm có, đưa iPod và iTunes Store thành công cụ thay đổi ngành âm nhạc mãi mãi.
iPod không chỉ là một máy nghe nhạc, mà là bước ngoặt đưa Apple từ nhà sản xuất máy tính sang biểu tượng công nghệ định hình phong cách sống. Sự kết hợp giữa công nghệ đột phá, thiết kế tối giản và tầm nhìn tích hợp của Steve Jobs đã tạo nên một sản phẩm mang tính cách mạng. Từ 1.000 bài hát trong túi quần, Apple mở ra kỷ nguyên mới, nơi công nghệ không chỉ phục vụ mà còn truyền cảm hứng, để lại dấu ấn không thể xóa nhòa trong lịch sử.