A-Train The Seven
...'cause for once, I didn't hate myself.
SR-72 được thiết kế để kế thừa di sản của SR-71 Blackbird, một biểu tượng của Không quân Hoa Kỳ trong các nhiệm vụ trinh sát tốc độ cao từ những năm 1960 đến khi nghỉ hưu vào năm 1998. Không giống SR-71 – có phi hành đoàn - SR-72 sẽ là máy bay không người lái, tái sử dụng, có khả năng thực hiện các nhiệm vụ ISR một cách tự động ở tốc độ siêu thanh. Theo Interesting Engineering, SR-72 được phát triển bởi đội ngũ Skunk Works bí mật của Lockheed Martin, nhắm đến các môi trường tranh chấp nơi các nền tảng có người lái truyền thống phải đối mặt với rủi ro cao từ các hệ thống phòng không tiên tiến như S-500 của Nga hay HQ-19 của Trung Quốc.
Với tốc độ vượt Mach 5, SR-72 có thể giảm thiểu thời gian tiếp xúc với radar và tên lửa đối phương, giúp nó hoạt động trong các không gian bị từ chối truy cập (A2/AD). Tốc độ này cho phép máy bay di chuyển từ Mỹ đến châu Âu hoặc châu Á trong khoảng 90 phút, mang lại khả năng phản ứng nhanh chưa từng có. SR-72 được thiết kế để cung cấp thông tin tình báo thời gian thực với độ chính xác cao, hỗ trợ các quyết định chiến lược trong các hoạt động nhịp độ nhanh. Ngoài ISR, SR-72 có thể tích hợp Hệ thống Vũ khí Tấn công Tốc độ Cao (HSSW), cho phép thực hiện các cuộc tấn công chính xác ở tốc độ siêu thanh, làm tăng tính linh hoạt và hiệu quả chiến đấu.
Những khả năng này phản ánh nhu cầu cấp bách của USAF trong việc duy trì ưu thế chiến lược trước các đối thủ như Trung Quốc và Nga, vốn đang đẩy mạnh phát triển công nghệ siêu thanh. Theo The National Interest, SR-72 không chỉ là một máy bay trinh sát mà còn là một nền tảng thay đổi cuộc chơi, tương tự cách công nghệ tàng hình đã định hình chiến trường hiện đại.
Trái tim của SR-72 là hệ thống động cơ chu trình kết hợp dựa trên tua-bin (TBCC), một bước đột phá trong công nghệ hàng không. Theo Army Recognition (01/05/2025), TBCC tích hợp hai loại động cơ:
Về thiết kế, SR-72 có chiều dài hơn 100 feet (30 mét), tương đương SR-71, nhưng sử dụng vật liệu tiên tiến như hợp kim titan và composite gốm để chịu được nhiệt độ khắc nghiệt ở tốc độ siêu thanh. Theo The Debrief, máy bay được thiết kế để giảm lực cản khí động lực học và tối ưu hóa khả năng tàng hình, dù tốc độ được ưu tiên hơn tàng hình so với các máy bay thế hệ thứ năm. SR-72 cũng được dự kiến tích hợp các cảm biến và hệ thống liên lạc tiên tiến, nâng cấp khả năng trinh sát và tấn công.
Chương trình SR-72 đã vượt ngân sách 335 triệu USD từ năm 2022, với khoản lỗ bổ sung 45 triệu USD trong quý 2/2024. Những chi phí này phản ánh độ phức tạp của thiết kế và tích hợp hệ thống. Lockheed Martin chưa nhận được tài trợ đầy đủ từ chính phủ Mỹ cho nguyên mẫu hoặc động cơ. Theo The National Interest, công ty đang tự tài trợ một phần dự án, dựa trên niềm tin vào sự hỗ trợ dài hạn từ Lầu Năm Góc. Tuy nhiên, USAF đã ưu tiên các chương trình khác như RQ-180 UAV tàng hình do ngân sách hạn chế.
Các hệ thống phòng không tiên tiến như S-500 của Nga và HQ-19 của Trung Quốc có khả năng phát hiện và đánh chặn mục tiêu ở tốc độ cao. Theo 19FortyFive, SR-72 cần kết hợp tốc độ với các biện pháp đối phó mới, như công nghệ chống laser hoặc vũ khí năng lượng định hướng, để đảm bảo khả năng sống sót.
Lộ trình của USAF dự kiến SR-72 sẽ đi vào hoạt động vào khoảng năm 2030, nhưng điều này phụ thuộc vào việc vượt qua các thách thức kỹ thuật và đảm bảo tài trợ. Theo Interesting Engineering, các bài học từ SR-72 không chỉ phục vụ dự án này mà còn thúc đẩy phát triển tên lửa siêu thanh và các nền tảng không người lái khác.
Với tốc độ vượt Mach 5, SR-72 có thể giảm thiểu thời gian tiếp xúc với radar và tên lửa đối phương, giúp nó hoạt động trong các không gian bị từ chối truy cập (A2/AD). Tốc độ này cho phép máy bay di chuyển từ Mỹ đến châu Âu hoặc châu Á trong khoảng 90 phút, mang lại khả năng phản ứng nhanh chưa từng có. SR-72 được thiết kế để cung cấp thông tin tình báo thời gian thực với độ chính xác cao, hỗ trợ các quyết định chiến lược trong các hoạt động nhịp độ nhanh. Ngoài ISR, SR-72 có thể tích hợp Hệ thống Vũ khí Tấn công Tốc độ Cao (HSSW), cho phép thực hiện các cuộc tấn công chính xác ở tốc độ siêu thanh, làm tăng tính linh hoạt và hiệu quả chiến đấu.

Những khả năng này phản ánh nhu cầu cấp bách của USAF trong việc duy trì ưu thế chiến lược trước các đối thủ như Trung Quốc và Nga, vốn đang đẩy mạnh phát triển công nghệ siêu thanh. Theo The National Interest, SR-72 không chỉ là một máy bay trinh sát mà còn là một nền tảng thay đổi cuộc chơi, tương tự cách công nghệ tàng hình đã định hình chiến trường hiện đại.
Trái tim của SR-72 là hệ thống động cơ chu trình kết hợp dựa trên tua-bin (TBCC), một bước đột phá trong công nghệ hàng không. Theo Army Recognition (01/05/2025), TBCC tích hợp hai loại động cơ:
- Động cơ turbofan truyền thống: Được sử dụng cho các hoạt động ở tốc độ cận âm, như cất cánh và hạ cánh.
- Động cơ phản lực đốt siêu âm (scramjet): Hoạt động ở tốc độ siêu thanh, có khả năng duy trì tốc độ từ Mach 5 đến tiềm năng Mach 10.

Về thiết kế, SR-72 có chiều dài hơn 100 feet (30 mét), tương đương SR-71, nhưng sử dụng vật liệu tiên tiến như hợp kim titan và composite gốm để chịu được nhiệt độ khắc nghiệt ở tốc độ siêu thanh. Theo The Debrief, máy bay được thiết kế để giảm lực cản khí động lực học và tối ưu hóa khả năng tàng hình, dù tốc độ được ưu tiên hơn tàng hình so với các máy bay thế hệ thứ năm. SR-72 cũng được dự kiến tích hợp các cảm biến và hệ thống liên lạc tiên tiến, nâng cấp khả năng trinh sát và tấn công.
Chương trình SR-72 đã vượt ngân sách 335 triệu USD từ năm 2022, với khoản lỗ bổ sung 45 triệu USD trong quý 2/2024. Những chi phí này phản ánh độ phức tạp của thiết kế và tích hợp hệ thống. Lockheed Martin chưa nhận được tài trợ đầy đủ từ chính phủ Mỹ cho nguyên mẫu hoặc động cơ. Theo The National Interest, công ty đang tự tài trợ một phần dự án, dựa trên niềm tin vào sự hỗ trợ dài hạn từ Lầu Năm Góc. Tuy nhiên, USAF đã ưu tiên các chương trình khác như RQ-180 UAV tàng hình do ngân sách hạn chế.

Các hệ thống phòng không tiên tiến như S-500 của Nga và HQ-19 của Trung Quốc có khả năng phát hiện và đánh chặn mục tiêu ở tốc độ cao. Theo 19FortyFive, SR-72 cần kết hợp tốc độ với các biện pháp đối phó mới, như công nghệ chống laser hoặc vũ khí năng lượng định hướng, để đảm bảo khả năng sống sót.
Lộ trình của USAF dự kiến SR-72 sẽ đi vào hoạt động vào khoảng năm 2030, nhưng điều này phụ thuộc vào việc vượt qua các thách thức kỹ thuật và đảm bảo tài trợ. Theo Interesting Engineering, các bài học từ SR-72 không chỉ phục vụ dự án này mà còn thúc đẩy phát triển tên lửa siêu thanh và các nền tảng không người lái khác.